AI RỒI CŨNG SẼ LẤY NHẦM CHỒNG

Rồi ai cũng sẽ lấy nhầm chồng - Ảnh 1.

Rồi ai cũng sẽ lấy nhầm chồng - Ảnh 2.

Từ xa xưa đến tận ngày nay, trên các bàn trà tính chuyện hôn nhân của đôi bên đều là những người dốc sức để thể hiện chúng tôi rất tuyệt vời, đồng thời cố gắng để biết đối phương ngon lành ra sao, càng nhiều càng tốt. Không ai bận tâm rằng vấn đề quan trọng nhất thực ra lại là: Khi chung sống dưới một mái nhà, anh hay em, có thể khó chịu đến mức nào?

Bản chất của một cuộc chung sống vốn dĩ là ván bài lật ngửa, trong đó cả hai buộc phải phơi bày những thứ khó chịu nhất của mình. Ta cứ tưởng dăm ba năm tháng hẹn hò, vài mươi lần về chơi nhà, gặp gỡ hết đám bạn đồng môn năm nào lẫn đồng nghiệp hiện tại, lật hết album từ thuở còn tắm thau tắm mưa, thì đã là hiểu người ta lắm rồi. Nhưng kì thực, bạn sẽ không bao giờ ngờ được những gì có thể phát hiện ra bên dưới những tầng sâu của một con người, cho đến khi thực sự về chung nhà.

Nghĩ kĩ lại xem, ít nhất có vài ba đứa bạn xung quanh luôn đến một cuộc hẹn café hậu hôn nhân với gương mặt hốc hác rồi buông lời: "Tao không ngờ ổng là người như vậy". Tin vui còn chưa kịp bố cáo khắp thiên hạ, người trong cuộc đã vội vã vỡ mộng và xóa sạch dấu vết của nhau trong cuộc đời.

Rồi ai cũng sẽ lấy nhầm chồng - Ảnh 3.

 

Người ta nói các cô gái ngày nay lớn lên và chịu ảnh hưởng quá lớn từ nền văn hóa Disney: Những cô công chúa luôn đợi chờ hoàng tử, mâu thuẫn kinh điển giữa hai người đàn bà - mẹ ghẻ con chồng… Nhưng có lẽ người ta đã bỏ quên mất một "nền văn hóa đương đại" khác, cũng có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến phụ nữ ngày nay, gắn bó cùng họ từ thuở dậy thì cho đến khi trở thành bà mẹ bỉm sữa: "Nền văn hóa tạp chí phụ nữ".

Rất nhiều cô gái đã lớn lên với suy nghĩ được tạc hình bởi những tạp chí sặc mùi nữ quyền và những page ngôn tình đầy rẫy trên mạng xã hội. Họ khiến ta ảo tưởng rằng bản thân xứng đáng hơn nhiều lần so với thực tế, và rằng chúng ta có quyền năng "cải huấn" người còn lại. Nhưng thử bước vào hôn nhân xem, bong bóng ảo tưởng biến vào hư không nhanh như bọt xà phòng.

Lần giở lại những điều mà "kinh thánh" tạp chí và page ngôn tình đã truyền dạy cho phụ nữ, nguy hiểm nhất chính là: Bạn rất đẹp, hãy tin rằng mình đẹp! Đương nhiên, biết rằng mình có nét đẹp riêng là cần thiết, nhưng một cuộc "nhồi sọ" quy mô lớn qua nhiều năm tháng lại mang đến kết quả vượt xa sự mong muốn ban đầu, chúng ta có hằng hà sa số phụ nữ đang không nhận ra mình xấu ở chỗ nào, mình chưa tốt ra làm sao. Điều này đẩy vô số cuộc hôn nhân vào ngõ cụt vì ai cũng có khuynh hướng tin rằng bản thân mình xứng đáng với vô số điều tốt đẹp vượt quá khả năng thực tế.

Chưa hết, thế giới tạp chí còn gieo rắc vào đầu phụ nữ ý tưởng vĩ cuồng: Chúng ta có quyền năng thay đổi người còn lại. Bạn hãy trở thành người phụ nữ thông minh, hãy trở thành con cáo già nắm thóp người bạn đời, hãy biến anh ấy thành người đàn ông bạn muốn, hãy dùng bấy nhiêu chiêu trò này để đạt được cái bạn thích. Kết quả là rất nhiều phụ nữ ngày nay tin rằng mình mới là người điều khiển cuộc chơi hôn nhân. Phụ nữ nào cũng muốn cầm cương trong mối quan hệ, cũng thấy đàn ông như lũ trẻ con cần được dạy dỗ, cũng muốn cho chồng bài học đích đáng nếu phạm sai lầm. Và vì thế mà hôn nhân giống như một bài thi mà chúng ta cứ liên tục đậu hoặc rớt khỏi sự mong đợi của người kia.

Các bộ não vốn bị tạo hình méo mó ấy lại được nhồi thêm hàng đống ngôn tình, thêu dệt nên hàng đống câu chuyện hoang đường rằng đàn ông lí tưởng là phải thế này, và đặc biệt là gieo rắc ảo tưởng loại đàn ông ấy CÓ TỒN TẠI.

Rốt cuộc, sự chênh lệch giữa ảo tưởng với thực tế về chính bản thân và người còn lại luôn dẫn cả hai đến kết luận đau lòng: Tôi đã lấy nhầm người!

Rồi ai cũng sẽ lấy nhầm chồng - Ảnh 5.

Ngay cả khi ai đó đã sống trong một cuộc hôn nhân nhiều năm, tin tôi đi, chưa chắc người đó đã hoàn toàn hiểu rõ về nó đâu.

Khi ai đó kết hôn, người ấy nghĩ mình đã kết hôn với anh A. Và họ tin rằng mình sẽ sống hạnh phúc cả đời với anh A này. Nhưng thực tế là không. Chưa cần đến 5 năm hay 10 năm, chỉ cần trong 1 năm nữa thôi, anh A đó có thể đã trở thành một anh B nào đó mất rồi.

Con người luôn đổi thay, đó là lý do vì sao ngày hôm qua vẫn còn là Mr/ Mrs. Right của đời nhau mà hôm nay mọi chuyện đã không còn như vậy nữa. Chúng ta nhận ra mình đã cưới nhầm người nhưng không phải. Chúng ta đã sai ở đâu đó trên đường đi, không phải sai ở điểm bắt đầu. Chúng ta quên bắt kịp nhau trong những điều vô hình như sự nghiệp, tâm tư, tình cảm, góc nhìn, chuyện nuôi con, mải chủ quan vì tin tưởng vào các thứ hữu hình như mái nhà chung, chiếc giường đôi. Thế nên tự dẫn nhau đi đến ngã 3 đường mà một bên là ly hôn, bên còn lại là nhấn chìm cả đôi trong nước mắt, tranh cãi, sự lạnh lùng, ngoại tình, dằn vặt, trách móc.

 

Tôi có một người bạn, chồng cô ấy không hẳn là thuộc vào tội ngoại tình, chỉ là thấy tiện thì "vui chơi", ai cũng được, rẻ tiền thế nào cũng không sao. Cuối cùng, vợ chồng bạn tôi chia tay vì cô ấy cảm thấy hóa ra mình đã cưới nhầm người. Nhưng sự thật có phải hoàn toàn là vậy không? Về sau này khi nghĩ lại, tôi mới nhớ hai người bọn họ đã thực sự tâm đầu ý hợp như thế nào vào vài năm đầu của hôn nhân. Nhưng sau đó, anh chồng khởi nghiệp và trở thành tổng giám đốc. Đến đây chắc ai cũng nghĩ anh ta thay đổi vì có tiền có quyền…

Thực ra không phải. Ở trong cuộc mới biết, chuyện làm ăn không phải lúc nào cũng dễ dàng. Căng thẳng, mệt mỏi, bức bối đến phát điên, chồng của bạn tôi từng nhiều lần trở về nhà và bật khóc, đàn ông lúc này thường có xu hướng muốn tình dục bên ngoài. Họ cần gì trong mớ bòng bong đó không rõ, có thể là cảm giác được tôn vinh, tự do, thỏa mãn, xoa dịu, chiến thắng… Trong khi đó, chuyện chăn gối với bạn tôi từ lâu đã không mặn nồng. Câu chuyện của hai người chính là điển hình của việc chúng ta thường bỏ quên nhau trong hôn nhân, ngừng cố gắng thấu hiểu và sẻ chia với người còn lại, thôi tìm ra giải pháp để cả hai có thể đi tiếp con đường.

Điều đáng buồn tiếp theo là tình yêu sẽ thường bị bỏ quên ở đâu đó trên con đường hôn nhân, mà chỉ khi đứng trước tòa chúng ta mới nhận ra mất mát này. Chúng ta bù đầu vì công việc và con cái, có thể vì cả những mối quan hệ khác. Chúng ta thường nghĩ hôn nhân sẽ nâng tình yêu lên một bước mới, nhưng kì thực, một lúc nào đó ta bỗng nhận ra giữ được tình yêu trong hôn nhân thực sự là quá khó. Mình đâu thể mỗi ngày thức dậy đều nhớ rằng ngày hôm nay phải yêu người đó như ngày xưa.

Người Nhật có một từ gọi là "Ikigai", tức là "ý nghĩa của cuộc đời". Đây không đơn giản chỉ là từ ngữ, mà còn là một triết lí sống: Mỗi sớm mai thức dậy, ta dành một ít thời gian để suy nghĩ về ý nghĩa cuộc sống này, về người bên cạnh, về yêu thương, bao dung, tha thứ. Nhưng chúng ta đâu phải người Nhật, và thực tế là không phải người Nhật nào cũng có thể sống như vậy. Hầu hết đều thức dậy và lao đầu vào một ngày mới mà chẳng hề nghĩ suy xem rốt cuộc mình sống ngày hôm nay là để làm gì? Chúng ta cố gắng vì mọi thứ, nhưng thực ra lại ít khi nào vì tình yêu với người còn lại, nuôi dưỡng nó bằng những lời ngọt ngào, chăm sóc nó bằng sự quan tâm, gìn giữ nó bằng sự thấu hiểu và hòa hợp.

Rốt cuộc, chúng ta lại đi đến kết luận: Mình đã lấy nhầm người rồi!

Rồi ai cũng sẽ lấy nhầm chồng - Ảnh 7.

 

Nếu như bạn đang đọc bài viết này, hẳn bạn đã nhận ra mấu chốt không phải là đã chọn nhầm người, mà là chúng ta đã sai ở đâu đó trên đường đi rồi. Chỉ có điều, nhận mình sai luôn là chuyện vô cùng khó khăn của con người.

Vì đổ lỗi luôn luôn dễ dàng hơn. Lời ngụy biện thường rất dễ kiếm. Và thậm chí cho dù chúng ta có nói được câu: "Tôi cũng đã thế này, nhưng mà là vì anh thế nọ", thì ai cũng biết cái vế "thế nọ" kia mới là vế chính, vế quan trọng hơn, dài hơn, được phân tích sâu hơn, kĩ hơn. Cộng thêm sự ủng hộ từ những người bạn và sự bao che của gia đình ruột thịt, rốt cuộc bạn sẽ luôn tin rằng mình chẳng hề có lỗi gì cả.

Nhưng những lúc một mình đối diện với bản thân trong đêm tối, chắc chắn bạn luôn có câu trả lời trọn vẹn nhất: Mình có lỗi gì hay không?

Tin vui là: Cuộc đời có mấy ai không sai lầm?

Chúng ta sai lầm rồi sửa chữa, bước nhầm rồi tự điều hướng lại bản thân. Đó chính là cách mọi thứ vận hành. Nên cứ bình tĩnh nhận lỗi. Và từ giờ mình sẽ chọn cách sống ra sao, đó mới là điều quan trọng.

Nguồn tham khảo: The New York Times

Viết bình luận